Số Đỏ|
Vợ hắn chết cách đây gần chục năm do bị một mảng bê tông trên tuyến đường sắt Cát Linh - Hà Đông đang thi công rơi trúng đầu. Để tang vợ xong, hắn lấy vợ hai, và từ đó bắt đầu xuất hiện sự lạ: bình thường không sao nhưng cứ mỗi lần hắn và vợ hai định “giao ban” là vợ cả lại hiện về thò tay bóp chặt dái hắn rồi xoắn như mì vằn thắn. Hắn đi xem, thầy bảo vợ hắn chết oan, hồn không siêu thoát, giờ muốn siêu thoát phải chờ đến ngày tuyến đường sắt Cát Linh - Hà Đông đi vào hoạt động, thầy sẽ cúng và rước vong vợ hắn lên tàu đi dạo một vòng, lúc ấy oan hồn vợ hắn mới yên lòng ngậm cười nơi chín suối.
Vậy nghĩa là hắn và vợ hai sẽ tiếp tục phải chịu cái cảnh hằng đêm oan hồn vợ cả hiện về quấy phá mà chưa biết đến khi nào mới được buông tha, giống như một tù nhân không biết ngày nào sẽ được thả. “Chờ đợi không đáng sợ, đáng sợ là không biết mình phải chờ đợi đến bao giờ”. Hơn ai hết, hắn mong chờ và khao khát muốn biết chính xác cái ngày tuyến đường sắt Cát Linh - Hà Đông ấy đi vào hoạt động.
Bởi thế, khi nghe tin một nhà khoa học người Mỹ vừa phát minh ra một cỗ máy thời gian có thể đưa người ta tới tương lai, hắn vô cùng phấn khởi, lập tức bay sang tìm gặp nhà khoa học. Sau khi nghe hắn đặt vấn đề, nhà khoa học đồng ý giúp. Ông ta bê ra một hộp đựng những viên đá rất lạ, nói: “Đây là đá vô cực khoái - năng lượng cho cỗ máy thời gian hoạt động. Mỗi viên có giá 1 nghìn tỷ tương ứng với 1 năm dịch chuyển đến tương lai”.
Hắn ngẫm ngợi, rồi nghĩ đến cảnh dái bị xoắn lại thì hắn gật đầu chấp thuận, bước vào trong cỗ máy và bỏ một viên đá vô cực khoái vào buồng năng lượng, chọn tọa độ muốn tới rồi bấm nút: “Roẹt! Roẹt!!!” - Cỗ máy khẽ rung rung. Hắn thấy người bẫng lên như lúc máy bay cất cánh. Không gian xung quanh tối đen. Cỗ máy lao đi hun hút hệt như đang chơi trò ống trượt ở công viên nước… Rồi “Bùm!!!” - ánh sáng chiếu chói lòa, cửa mở, hắn bước xuống và nhận ra mình đang đứng ở đường Nguyễn Trãi gần ngã tư Khuất Duy Tiến.
Hắn tiến lại phía quán trà đá của một chị gái đang mang bầu nhưng ngực lép kẹp. Liếc qua cuốn sổ lô đề trên tay chị, thấy ghi: ngày 10 tháng 7 năm 2020, hắn thở phào, chỉ lên cái công trình đường sắt Cát Linh - Hà Đông ngồn ngộn trên đầu, hỏi: “Cái tàu này nó đi vào hoạt động chưa chị?”. Chị trà đá vừa ghi đề cho khách vừa đáp lạnh nhạt: “Sắp rồi em nhé!”.
Sắp cũng có nghĩa là “chưa”. Hắn hậm hực quay trở vào cỗ máy thời gian. Lần này để chắc ăn, hắn vốc một nắm đá vô cực khoái bỏ vào buồng năng lượng, chọn tọa độ rồi bấm nút: “Roẹt! Roẹt!!!” - lại không gian tối đen, lao đi hun hút… Rồi lại “Bùm!!!” - ánh sáng chiếu chói lòa, cửa mở, hắn bước xuống và nhận ra mình lại đang đứng ở đường Nguyễn Trãi gần ngã tư Khuất Duy Tiến.
Hắn tiến lại phía quán trà đá vẫn của chị gái mang bầu, giọng không giấu nổi ngạc nhiên: “Uây! Ngực chị hôm nay to thế!”. Chị trà đá gườm gườm nhìn hắn với vẻ không thân thiện cho lắm. Hắn liếc qua cuốn sổ lô đề trên tay chị, thấy ghi: ngày 10 tháng 7 năm 2050. “Ôi ĐM! Nhầm rồi! Đây là con gái chị trà đá lần trước. Thì ra bệnh ngực lép không di truyền” - hắn nghĩ thầm rồi chỉ lên cái công trình đường sắt Cát Linh - Hà Đông ngồn ngộn trên đầu, hỏi: “Cái tàu này nó đi vào hoạt động chưa chị?”. Chị trà đá vừa ghi đề cho khách vừa đáp lạnh nhạt: “Sắp rồi em nhé!”.
Sắp cũng có nghĩa là “chưa”. Hắn bực bội quay trở vào cỗ máy thời gian. Lần này không vốc tay nữa mà hắn bê cả cái hộp đá vô cực khoái đổ thẳng vào buồng năng lượng. “Roẹt! Roẹt!!!”... “Bùm!!!” - ánh sáng chiếu chói lòa, cửa mở, hắn bước xuống, vẫn là đường Nguyễn Trãi gần ngã tư Khuất Duy Tiến.
Kia rồi, vẫn quán trà đá của một chị gái mang bầu có ngực lép kẹp. Khả năng đây là cháu ngoại của cái chị bán trà đá mà hắn đã gặp lần đầu tiên. Thì ra bệnh ngực lép có di truyền, nhưng là di truyền cho đời thứ ba. Hắn đang định tới hỏi chị xem cái tàu đi vào hoạt động chưa thì bỗng nghe tiếng “Xình xịch… Xình Xịch” trên cao. Hắn ngẩng lên và há mồm ngỡ ngàng: một con tàu xanh như con bọ nẹt chuối đang ngoằn ngoèo trườn đi trên cái công trình ngồn ngộn trên đầu…
“Yeahh! Cuối cùng cũng hoạt động rồi!” - Hắn nhảy cẫng và reo lên đầy phấn khích, rồi khi chân hắn vừa chạm đất thì nghe văng vẳng tiếng loa bên tai: “Kính thưa bà con. Buổi chạy thử của tàu đường sắt trên cao Cát Linh - Hà Đông đã thành công tốt đẹp. Chúng tôi đang đề xuất vay thêm vài nghìn tỉ nữa để đưa con tàu vào hoạt động chính thức trong thời gian sớm nhất. Sắp rồi! Bà con tiếp tục đợi nhé!”.
Hắn thất thểu quay trở vào cỗ máy thời gian, cầm cái hộp đựng đá cực khoái giờ đã trống không mà nấc lên chua chát: “ĐM! Toi vài chục nghìn tỷ rồi, thế mà vẫn đéo thể biết khi nào cái công trình nghiệt oan này mới đi vào hoạt động”. Hắn thấy đau… Đau hơn cả lúc bị vợ hiện về thò tay bóp dái…