Phiên tòa xét xử Nguyễn Khắc Thủy, 77 tuổi nguyên Giám đốc chi nhánh Ngân hàng Nhà nước chi nhánh Bà Rịa - Vũng Tàu phạm tội dâm ô với nhiều em bé gái cuối cùng cũng được thực hiện. Điều này đáp ứng một phần bức xúc của dư luận bấy lâu nay về việc đã không được đưa ra xét xử nghiêm túc và khẩn trương nhằm làm gương cho những con người mà thú tính đã chiếm trọn tâm hồn họ.
Ảnh: Phiên toà xử ông Nguyễn Khắc Thuỷ hôm 17/11/2017 tại TP Vũng Tàu
Một cuộc điều tra kiểu... ngâm tôm
Đã từ rất lâu, mẹ một trong những nạn nhân đã kêu cứu khắp nơi cho con gái bé bỏng của mình, dư luận xã hội lên án nặng nề và những lời trách cứ, đòi hỏi công lý đã làm nóng mạng xã hội. Thế nhưng, cơ quan CSĐT chậm rãi làm việc và sau gần 3 năm, vụ án mới được đưa ra xét xử.
Việc điều tra khó khăn lắm chăng? Có lẽ là không phải thế.
Người ta có quyền đặt câu hỏi về sự chậm trễ của cơ quan luật pháp. Bởi cái việc ấu dâm thì có hành động rõ ràng, có nhân chứng, vật chứng và nhiều điều có thể bắt tận tay, day tận trán, nhìn tận mắt. Nó không khó khăn như những vụ án mà hành vi phạm tội chỉ là "âm mưu". Bởi âm mưu thì chỉ có trong đầu, trong ý nghĩ của con người.
Nếu như người ta cho rằng đây là vụ án "âm mưu lật đổ chính quyền" - thì chỉ cần "âm mưu" thôi, đảng và nhà nước đã huy động hàng đàn, hàng lũ công an bắt như bắt giặc, đưa ra "công khai xử kín" trong một thời gian rất ngắn. Thậm chí ở các phiên tòa đó, việc tranh tụng, chứng cứ... chỉ là một trò hề không hơn không kém và kết tội thật nặng.
Điều gì đã làm cho vụ án chậm trễ đến vậy? Hẳn rằng sẽ có nguyên nhân.
Thẻ đảng: Kim bài miễn tội?
Sẽ không có gì phải thắc mắc nhiều nếu như sau khi Tòa tuyên án, Nguyễn Khắc Thủy đã không làm một việc mà qua đó, người ta giải thích được câu hỏi: Vì sao Thủy không sợ và bất chấp luật pháp, đạo đức để vẫn tiếp tục phạm tội dâm ô với nhiều bé gái khác nhau trong một thời gian dài.
Nguyễn Khắc Thủy tuyên bố tự thiêu nếu tòa tuyên án, điều này làm nhiều người ngạc nhiên và... thích thú. Thậm chí cộng đồng mạng đang hò nhau đóng góp xăng và lửa gửi đến cho Nguyễn Khắc Thủy hết sức rầm rộ.
Thế nhưng chừng như chưa đủ, tại sân Tòa, lão ta còn châm lửa đốt thẻ đảng. Bởi vì lão có đến 51 năm tuổi đảng mà vẫn kết tội lão là... không chấp nhận được.
Điều này để lại cho người dân nhiều suy nghĩ.
Hẳn là người dân sẽ không nghi ngờ rằng vụ án sẽ được điều tra nhanh hơn, tội ác sẽ được xét xử sớm hơn, minh bạch rõ ràng và thích đáng hơn cho tội phạm này nếu (vẫn là chữ nếu ) Nguyễn Khắc Thủy không phải là đảng viên, nguyên Giám đốc Ngân hàng nhà nước chi nhánh BR-VT.
Nếu Nguyễn Khắc Thủy không mang theo chữ "nguyên" mà là đảng viên đương chức, hẳn lão sẽ không phải hầu tòa hôm nay. Bởi tiền và quyền sẽ cứu lão khỏi cái án này. Hoặc cũng có thể nếu không có chữ "nguyên" thì chắc lão có đầy các nhân viên chân dài, đầy các cháu măng tơ để lão giải sầu mà không cần phải có hành động dâm ô với trẻ nhỏ.
Nhưng, cho đến khi mang chữ "nguyên" khó chịu kia, lão vẫn không sợ luật pháp, có lẽ cái thẻ đảng với 51 tuổi đảng kia đã làm lão quá tự tin?
Những vụ việc xâm hại các bé gái, tội ấu dâm, hiếp dâm... trong xã hội Việt Nam không phải là hiện tượng hiếm. Sở dĩ nó tồn tại và ngày càng phát triển chỉ vì luật pháp đã không nghiêm trong một hệ thống chính trị mục rã, đạo đức xã hội suy đồi. Và qua đó như sự dung túng cho việc xâm hại ngày càng rộng rãi mà không bị trừng trị.
Chỉ qua việc diễn viên Minh Béo bị bắt vì tội ấu dâm tại Mỹ vừa qua, đủ cho thấy một điều: Khi luật pháp nghiêm mình, tội ác nhất định bị trừng trị, thì động cơ, cơ hội và mức độ liều lĩnh sẽ giảm đi rất nhiều, đồng thời người dân được bảo vệ an toàn bởi luật pháp, tạo niềm tin vào công lý, qua đó, xã hội bình an và phát triển.
Điều người ta thấy lạ là hầu như những vụ án này đều không được chú ý của các cơ quan luật pháp. Vụ án Nguyễn Khắc Thủy phải chờ đến khi Chủ tịch nước có ý kiến, thì thủ phạm mới phải ra tòa và chịu án.
Cũng mới đây, lại cũng một cán bộ ngân hàng ở Hoàng Mai phải ra tòa vì tội xâm hại tình dục cháu bé 8 tuổi. Cao Mạnh Hùng, kẻ gây tội ác này đã phải ra tòa chịu cái án 2 năm. Điều đáng nói là dù mẹ cháu bé đã làm đơn đến cơ quan Công an Hoàng Mai, Cao Mạnh Hùng đã bị bắt, nhưng sau đó lại được thả ra nhởn nhơ thách thức dư luận. Điều này đã làm nóng mạng xã hội, bởi có thông tin rằng Cao Mạnh Hùng là cháu của Chủ tịch UBND Tỉnh Thái Bình.
Dư luận không thể không đặt nghi ngờ ở trường hợp này, bởi lẽ chính Công an Quận Hoàng Mai đã lần khân bao nhiêu thời gian gây những nghi ngờ lớn trên mạng xã hội.
Chỉ cho đến khi có Phó thủ tướng chỉ đạo thì Công an Hà Nội mới vào cuộc và khởi tố vụ án Cao Mạnh Hùng và đưa ra xét xử trước tòa án, tuyên phạt 2 năm tù.
Vậy những vụ án mà không có chủ tịch nước hoặc Phó thủ tướng chính phủ ý kiến, thúc giục thì sao? Hẳn nhiên là chìm xuồng, là lấp liếm, là bỏ qua hoặc bao che?
Chuyện cũ kể lại
Vào một ngày cuối tháng 3 năm 2000, (hình như đó là ngày 28/3/2000 nếu tôi nhớ không nhầm) nhà tôi chợt bị gõ cửa lúc gần sáng. Xuống mở cửa, một người quen trong làng dẫn theo vợ là Nguyễn Thị H. cùng với anh trai đến nhà. Họ cho biết là đi ra Hà Nội để chữa bệnh mổ sỏi thận. Tôi mở cửa mời họ vào nhà soạn chỗ ngủ xong, tôi đi ngủ. Sáng dậy, tôi liên hệ với một người bạn ở bệnh viện nhờ giúp đỡ cho họ việc mổ được thuận lợi. Xong tôi đến cơ quan.
Anh em, vợ chồng họ được hướng dẫn đến Bệnh viện Giao thông vận tải để làm thủ tục mổ sỏi thận.
Chiều hôm đó, sau khi tôi đi làm về, ông chồng đưa cho tôi một tờ giấy viết bằng nét chữ của một nông dân, lời lẽ đặc sệt địa phương ngữ, nội dung tố cáo chuyện động trời: Bác sĩ Dương Quang Phúc, trưởng khoa Ngoại, bệnh viện Đa khoa Hà Tĩnh đã cưỡng hiếp chị ấy vào trưa hôm trước.
Tôi bàng hoàng, thấy sự việc nghiêm trọng, tôi bảo riêng chị ta cùng với ông anh trai lên phòng riêng để hỏi sự việc. Chị trình bày lại rõ rằng:
Chị vào bệnh viện Đa khoa Hà Tĩnh để mổ sỏi thận. Lịch mổ của chị đã được lên vào sáng thứ 2. Trưa hôm đó, chị đang lo lắng đứng trước hành lang bệnh viện, thì bác sỹ Dương Quang Phúc đi qua và bảo chị vào phòng làm việc để nói chuyện. Nghĩ rằng bác sĩ trao đổi về việc mổ xẻ, chị đi theo vào phòng.
Vào đến cửa phòng, bác sỹ Phúc đã chốt cửa và cưỡng hiếp chị mặc dù chị van xin bằng mọi cách. Nhưng sức khỏe một bệnh nhân không thể thắng được cơn tà dâm của vị bác sĩ trưởng khoa ngoại này.
Ra khỏi phòng chị hoảng loạn và ôm quần áo chạy thẳng một mạch về nhà. Về đến nhà, chị nói với chồng, anh trai... và hôm sau hai vợ chồng đến gặp Bác sĩ Nhiêm, giám đốc bệnh viện làm đơn tố cáo gửi Giám đốc, Công an... Rồi cả nhà quyết định đưa chị ra Hà Nội để mổ.
Lá đơn của chị chẳng mấy chốc được phát tán ra khắp thị xã, cả Thị xã Hà Tĩnh xôn xao bàn tán.
Tôi bần thần cả người, chỉ biết rằng qua lời kể của chị, một nông dân buôn bán cá ở chợ Thị Xã thì tôi đọc thấy sự thành thật.
Nhưng, cho đến ông anh trai chị ta hỏi:
- Sự việc đã thế, sao mày không im đi lại nói ra để xấu hổ và tiếng tăm cả xóm làng.
Chị khóc và nói:
- Im làm sao được, cả đời tôi theo đạo mà không nói ra chuyện này, nghĩa là tôi đồng lõa. Ngày mai tôi lên bàn mổ, dưới con dao của thằng bác sĩ Phúc. Nếu tôi có mệnh hệ nào thì ai chịu tội này cho tôi.
Thì ra, lương tâm của một người Công giáo đã buộc chị phải nói lên sự thật đau đớn đó, dù phải chấp nhận nhiều hậu quả.
Đến lúc đó thì tôi tin chị đã nói thật.
Ngay tối hôm đó, tôi gọi điện cho hai nhà báo Lao Động, hai phóng viên được cử đến là Phạm Hiếu và Phạm Văn Hiệu, họ ghi âm, điều tra cụ thể và sau đó bài viết được đăng trên tờ Lao Động đã nói lên vụ việc với những nghi vấn, hồi đó chưa có báo điện tử hay mạng xã hội như ngày nay. Nhiều báo chí khác như Đại Đoàn Kết cũng vào cuộc điều tra.
Dư luận cả nước xôn xao, Bộ trưởng Bộ Y tế triệu tập bác sĩ Giám đốc Bệnh viện ra Hà Nội để báo cáo sự việc. Công an được đưa vào điều tra.
Bác sĩ Dương Quang Phúc tìm mọi cách chạy chọt, thậm chí còn đến cả giáo xứ Văn Hạnh nhờ cán bộ và cha xứ để xoa dịu gia đình. Qua một số trung gian thông tin lại, con số 50 triệu đồng được đưa ra xin đền bù nhưng gia đình không thèm chuyện tiền bạc.
Cha xứ Đậu Đình Triều đã thẳng thắn bảo rằng: Vụ việc phải được điều tra cụ thể, đây là tội ác.
Ngay cả điện thoại nhà tôi cũng được bác sĩ Phúc gọi đến vài lần và xin được gặp gia đình để thương lượng. (Cho đến nay, tôi vẫn còn giữ những băng ghi âm đó) hoặc nhờ cán bộ trong xóm nhắn qua gia đình tôi xin được yên chuyện.
Không chỉ có thế, báo chí được huy động vào cuộc viết bài để tố ngược nạn nhân, có hai tờ là Tiền Phong, Sức khỏe và đời sống.
Ngay từ khi bài báo trên Tiền phong đăng bài, tôi đã đến trực tiếp tòa soạn, khiếu nại về những điều bịa đặt trong đó, thậm chí tôi đã cùng người bạn đến tận nhà Dương Xuân Nam là TBT tờ báo để khiếu nại. Nhưng, tờ báo lúc đó do Lương Ngọc Bộ làm phó TBT làm là chính, còn Dương Xuân Nam chỉ lo chuyện gái gú, người đẹp và chân dài.
Tờ Tiền Phong đã dai dẳng cử một cộng tác viên là Nguyễn Đình Hòe (Bút danh Lỗ Đạt, làm ở Công ty phát hành sách Nghệ An) vào tận Hà Tĩnh, theo đuổi sự việc bào chữa cho anh ta, còn ở Hà Nội có Quốc Dũng.
Dư luận bất ngờ và lời đổn thổi ở Hà Tĩnh rằng giá của mỗi bài báo là số tiền 20 triệu. Hèn chi tờ báo này hăng máu đến thế nhằm bao che tội ác.
Khi đó, tôi hết sức ngạc nhiên về thái độ báo chí đổi trắng thay đen và thắc mắc về lương tâm của họ. Tôi còn nhớ rõ một phóng viên bảo tôi rằng: Anh nên nhớ, báo chí nhà nước là diễn đàn của một số người chứ không phải là của mọi người. Do vậy anh không nên ngạc nhiên với tờ Tiền Phong.
Kể từ đó, tôi bắt đầu chú ý đến phương diện báo chí và truyền thông.
Tiếp câu chuyện chị H.
Sau khi mổ xong, chị về quê tiếp tục tố cáo, Công an Thị xã Hà Tĩnh vào cuộc. Việc điều tra đó không hề khó khăn. Nhưng thời gian cứ kéo dài hết tháng này đến ngày khác... và dư luận đồn thổi là cái nhà Bs Phúc cũng cứ vậy mà đi dần từng tầng một.
Cho đến khi có văn bản kết luận điều tra: Chưa đủ cơ sở kết luận Bs Phúc đã cưỡng hiếp chị H. thì người dân chỉ có mỗi phản ứng là câu chửi tục.
Sau này, nghe một người nói lại thì trong cuộc họp báo cáo sự việc này Công an nói rằng: Sự việc là có thật, nhưng nếu kết luận đúng, sẽ ảnh hưởng vì một đảng viên lại đi cưỡng hiếp giáo dân, sẽ bất lợi cho uy tín của đảng.
Và Bs Phúc thoát nạn vụ án này nhờ là đảng viên và nạn nhân là giáo dân.
Tuy nhiên, tội ác có bị che đậy thì kẻ gây tội ác cũng chẳng sung sướng gì. Khi tôi về Hà Tĩnh, một người dân cho biết: Ông ta đưa cộng tác viên về nhà giao luôn cho cả xe máy đi viết bài, còn ông ta lo đi kiếm tiền để chi cho việc chạy chọt. Ở nhà, tay phóng viên kia học theo thói của bạn, đã xơi luôn cô vợ, kết quả là cô vợ đã buộc phải chia tay.
Sau đó, một thời gian bác sĩ này lại gây một vụ động trời là bắt một thương binh quỳ lạy xin ở lại điều trị vì bị đuổi ra viện sớm, lý do được cho rằng ông đã không lót tay tiền bồi dưỡng(?)
Và ông ta phải bán xới khỏi đất Hà Tĩnh vào Sài Gòn kiếm sống.
Tạm kết
Chiếc thẻ đảng đã là một "Kim bài" cho nhiều tội phạm, điều này đã thấy trong thực tế xã hội Việt Nam. Có thẻ đảng, có chức vụ trong đảng càng cao, thì chiếc "Kim bài" này càng có tác dụng.
Một tội danh tày trời, tham nhũng, phá hoại của đất nước hàng chục ngàn tỷ đồng, hàng tỷ dola, nhưng là Ủy viên Bộ chính trị thì sẽ được điều về là Phó ban Kinh tế như Đinh La Thăng. Nếu chức trong đảng nhỏ hơn như Võ Kim Cự thì sang làm Chủ tịch Liên minh HTXVN sau khi rước giặc và chất độc vào đầu độc miền Trung. Nếu nhỏ hơn nữa, thì tùy theo nó là ai, thái tử đảng hay đảng viên... Nghĩa là có thứ tự, lớp lang đầy đủ để cho hệ thống đảng đứng trên luật pháp, trên cả những quy định xã hội tối thiểu và cơ bản nhất.
Ngay cả chỉ là đảng viên, nếu phạm tội, cũng phải được Đảng đồng ý cho điều tra thì công an mới được điều tra, còn nếu đảng lắc đầu thì có giết người cũng phải chấp nhận nhìn chúng nhởn nhơ ngoài vòng luật pháp. Điều này, chính Phó GĐ Công an Sài Gòn đã tiết lộ về cái Chỉ thị 15 của Bộ Chính trị quy định Công an phải bó tay nếu không được đảng cho điều tra đảng viên.
Tóm lại, đảng dành tất cả mọi quyền lợi, luật pháp, quyền lực... của nhân dân, của đất nước cho riêng cái đám đảng viên của mình.
Điều này khá chính xác với cương lĩnh, điều lệ đảng CSVN rằng: "Đảng CSVN không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của nhân dân". Chính vì vậy, đảng cố thu gọn tất cả mọi lợi ích, quyền lợi của dân vào tay mình. Chỉ khổ thằng dân nhịn đói và cái gọi là Tổ Quốc ngày càng xơ xác, tiêu điều và có nguy cơ bị xóa tên dưới bàn tay của đảng.
Và cứ thế, Chủ tịch nước và thủ tướng đến lúc phải kiêm luôn chức thúc giục các vụ án hiếp dâm, ấu dâm thì may ra mới có tác dụng cho hệ thống luật pháp hiện nay.
Và cứ thế, xã hội luôn luôn bất an với "đảng quang vinh lãnh đạo tuyệt đối".
Chỉ đến khi nào chiếc thẻ đảng không còn là "kim lệnh bài" cho đảng viên bòn xương, hút máu, gây tội ác với nhân dân, thì đất nước, xã hội mới có cơ may yên ổn và trường tồn.
J.B Nguyễn Hữu Vinh