“Sư”, “đại chúng” và “phóng sinh”

Mạc Van Trang|

“Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn
Cho nên quân nó dễ làm quan” (Tản Đà, 1928)

Xin phép chép theo Cụ Tản Đà:

Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn
Cho nên quân nó dễ làm … “Sư”!

“Sư” bây giờ “đông như quân Nguyên”, mà họ tài quá, chả biết vận dụng Phật pháp kiểu gì mà “phật tử” cứ như ăn phải bùa mê, thuốc lú, cứ “cúng dường”, nộp tiền “dâng sao giải hạn”, “trục vong”, “phóng sinh” v. v… vô tội vạ. Sư trụ trì chùa Ba Vàng còn bảo: “Càng nghèo càng phải cúng dường để thoát nghèo”!

Sư Thích Thanh Toàn hơn 40 tuổi, có chục năm trụ trì chùa Nga Hoàng ở xã Hợp Châu, huyện Tam Đảo, Vĩnh Phúc - ngôi chùa của một xã vùng quê xa xôi mà đã xây được 800m2 chùa, đúc chuông lớn, tượng to. Ông ta còn sống phè phỡn quen thói, nên “gạ tình” một nữ phóng viên, bị tố cáo, xin xả giới, hoàn tục. Và “Sư Toàn xin giữ tài sản 200-300 tỷ, nói giờ 'lấy vợ thoải mái”... (Tiền phong).

Có người nói, Sư bây giờ là các “phú tăng”, kinh doanh siêu lợi nhuận mà không phải đóng thuế…

“Đại chúng” như thế nào thì “Sư” mới “thoải mái” như vậy chứ!

Nói riêng về chuyện “phóng sinh”.

Phóng sinh là trao cho sinh vật nào đó bị đày ải hay có nguy cơ bị chết được cơ hội tiếp tục sống.

Con người vẫn là sinh vật đáng thương nhất, vì nó hiểu biết hơn muôn loài và có đời sống tâm hồn, tình cảm phức tạp, lại phải sống giữa đồng loại nhiều mưu ma chước quỷ tàn ác nhất. Bao nhiêu con người bị oan khuất tù đày, bị đe dọa sự sống mà sao không thấy các nhà sư và phật tử quan tâm kêu gọi “phóng sinh”? Có nhà sư hay phật tử nào ký vào đơn đòi “phóng sinh” cho hai tử tù oan khuất là Hồ Duy Hải, Nguyễn Văn Chưởng không nhi? Sao lòng từ bi trước hết không quan tâm đến đồng loại?

Còn “phóng sinh” hiểu theo nghĩa thông thường là khi gặp một con vật bị nạn, thì ra tay cứu thoát, hoặc nhìn thấy một hoặc nhiều con vật sắp bị giết, thì bỏ tiền ra mua để cứu sống chúng. Thấy những kẻ đánh bẫy muông thú thì khuyên can, ngăn chặn họ; thấy những con muông thú bị thương, bị nhốt thì đưa chúng đến các Trung tâm Cứu hộ động vật để chăm sóc, khi chúng có khả năng tự sống trong môi trường tự nhiên mới “phóng sinh”...

Cách “diễn trò phóng sinh” như các chùa làm hiện nay đã và đang bị rất nhiều người lên án: Đó là tội ác chứ không phải “phóng sinh”!

Những con cá, con chim… đang sống trong môi trường tự nhiên của nó thì bị bắt bằng mọi cách dã man, giam cầm chúng trong môi trường chật chội, hoảng loạn, đói khát rồi tổ chức “phóng sinh”. Muốn “Lễ phóng sinh” thật hoành tráng phải có chỉ đạo, tổ chức, “toàn hệ thống ra quân”: Sư tổ chức, “đặt hàng”, đầu nậu chỉ đạo các đàn em “gom hàng” (nghe nói có sư ở chùa nọ gọi điện cho “đầu nậu” cung cấp 2.000 con chim cho “lễ phóng sinh” dịp này…. Còn “đại chúng” thì “cúng dường” và tham dự thật đông vui cho “Đại Lễ phóng sinh” chùa ta hoành tráng hơn mọi chùa khác, nhất vùng! Các sư và “đại chúng” đều hoan hỉ thả chim!

Nhưng than ôi, chim bay túa ra khỏi lồng, con thì ngã dúi nằm bẹp, con thì lăn quay, con thì bay lên lại rơi xuống, vì cánh gãy; con thì cố bay lên cành cây nhưng không đậu được vì chân què, lại bay bay và rơi; nhiều con bay vật vờ mấy ngày rồi cũng rơi xuống chết vì mệt, đói, rét, không có tổ ấm, không kiếm được mồi trong môi trường lạ…

Trong khi chim bố mẹ bị bẫy, nhốt chờ “phóng sinh” thì mấy con chim con ở tổ há miệng kêu hết hơi rồi chết đói trơ xương! Nhìn cảnh đó thật thương tâm và không thể không lên án kẻ bẫy chim độc ác và những kẻ đồng loã, mua những con chim bị bẫy.
Có CẦU thì mới có CUNG. Nếu không mua chim, cá để “phóng sinh” thì những kẻ bẫy chim, bẫy cá sẽ ít đi, bớt gây tội ác hơn.

Phật giáo ở nước ta thịnh hành từ đời Lý và phát triển trong suốt chiều dài lịch sử, có bao giờ như “Phật giáo” thời nay không? Có bao giờ làm trò “phóng sinh” dã man như ngày nay không?

MVT